Cuộc sống

Viết cho nỗi cô đơn mùa Giáng sinh

Người ta vẫn thường nói về giáng sinh như một mùa của niềm vui tràn đầy và hạnh phúc ấm êm. Thế nhưng đâu đó giữa hối hả cuộc đời này, trong trái tim những kẻ đa sầu đa cảm, nỗi cô đơn bền chặt thành điều cố hữu, đuổi thế nào cũng chẳng chịu rời đi…

Những kẻ cô đơn vốn dĩ chẳng ưa mùa đông, khoác lên mình chiếc áo ấm dày sụ lang thang dưới cái rét căm căm thật khiến người ta dễ tủi thân bật khóc. Đâu ai muốn đơn độc mãi trên hành trình dài dằng dặc lắm dông gió, nhưng người cần kề cạnh thì đã khuất bóng sau một câu nói hững hờ, yêu thương mới tắc đường nên cô đơn vẫn cứ là một mình.

mùa giáng sinh

Mùa đông, mùa giáng sinh và mùa của nỗi cô đơn trú ngụ… (Ảnh minh họa: Dư Thịnh)

Có người vì sợ hãi nỗi cô đơn mà gật đầu yêu đại một người, giữa đoạn đường mới hốt hoảng khỏa lấp một khoảng trống hoác đến tội nghiệp trong tim. Có lẽ trên đời này việc nắm vội một bàn tay, tựa vội một bờ vai là không công bằng với người ta và cũng chẳng thật tâm với tình cảm của chính mình.

Cuộc sống là vậy, người ta vẫn thường bảo nhau rằng sẽ chẳng ai làm tổn thương được bạn nếu như bạn không cho phép. Nhưng chẳng ai dạy ta cách chữa lành nỗi đau sau mỗi lần tan vỡ, những vết cắt cứ thế loang lổ tạo thành nếp gấp xấu xí mãi không quên. Tình yêu nếu không mang trong nó đủ vị chua ngọt mặn đắng thì làm sao được gọi là tình yêu, con người nếu không trải qua nỗi cô đơn thì sao biết trân quý ngày còn người để yêu, để thương.

Và chắc chắn rằng sẽ có lúc bạn tự hỏi tại sao con người ta cứ mãi chấp mê bất ngộ níu lấy một người chỉ mang đến toàn nước mắt. Giữa mênh mông hơn 7 tỷ người rồi cũng sẽ có một người sẵn sàng chờ đợi, xoa dịu bi thương nơi bạn, cô đơn thực chất chỉ là tạm bợ.

Giáng sinh cô đơn, nghe thật não nề. Bình tâm ngồi nghĩ lại, đôi khi tôi thấy cô đơn cũng đâu có gì đáng sợ, điều sợ hãi nhất là cô độc trong chính tình yêu của mình. Khi chưa có người yêu, bạn tha hồ làm những gì mình thích, đi đến những nơi muốn đến, gặp những con người xa lạ, lắng nghe câu chuyện bàng bạc chất thơ cuộc đời. Rồi dạo bước trên phố đông người, ngắm nhìn ánh đèn lung linh muôn màu nơi thành phố tưởng chừng xa lạ mà hóa ra lại thân thuộc vô ngần.

mùa giáng sinh

Mùa lễ này tự thưởng cho mình những phút giây thảnh thơi hiếm có giữa nhịp sống hối hả thường nhật. (Ảnh minh họa: Dư Thịnh)

Hà Nội không buồn, không cô đơn như những gì trong suy nghĩ trước đây của tôi. Giáng sinh năm nay cũng như thường lệ, tôi chọn một góc nhỏ ban công quán cà phê nhìn xuống lòng đường, ngồi nhâm nhi tách trà nóng còn nghi ngút khói, nghe một bản nhạc du dương khi trầm khi bổng, mọi thứ cứ nhẹ tênh trôi đi. Giữa thành phố chật chội, inh ỏi tiếng còi xe mỗi giờ tan tầm, ai cũng sẽ cất giữ cho riêng mình thứ cảm xúc trong ngần để bấu víu lúc yếu lòng gục ngã.

Thảng hoặc, đôi ba người lướt qua cuộc đời tôi, vui vẻ thì để lại một vài kỷ niệm, bằng không là những vết đau rớm máu, lâu dần chúng trở nên chai sạn. Cho dù tôi cố quên thì vết tích để lại cũng đâu thể xóa nhòa, có chăng đó là những lời nhắc về sự kiên gan, mạnh mẽ bảo bọc trái tim mình tốt hơn.

Chẳng biết giáng sinh này bạn sẽ làm những gì, cô đơn hay hạnh phúc, cười mãn nguyện hay chìm sâu trong tuyệt vọng về điều xưa cũ? Đừng buồn, hãy xem cô đơn như một phần của cuộc sống, chính những phút giây lẻ loi ấy dạy chúng ta cách ngẩng cao đầu kiêu hãnh với cuộc đời.

Tác giả: Tuệ Nhi

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP