Căn nhà gỗ lụp xụp của Nguyễn Duy Quang (SN 2009) nằm ở cuối thôn Thắng Lợi, xã Đắk Gằn, huyện Đắk Mil, tỉnh Đắk Nông. Nếu không có sự chỉ dẫn của người dân, thì khó có thể nhận ra đó là căn nhà có người ở. Xung quanh cây cối um tùm, nhiều chỗ cỏ đã mọc cao cả mét, khiến không gian càng thảm hại, não nề.
Ngôi nhà lâu nay thiếu bàn tay của người chăm sóc nên đơn sơ và hoang toàn, nhiều tấm ván đã xô lệch, lộ ra những khoảng trống lớn ngay trên tường. Trong nhà, ngoài chiếc giường kê đơn độc chỉ còn hai bàn thờ dành cho người đã khuất, lạnh lẽo và thê lương. Chiếc nồi cơm điện và bộ chén bát sau bao ngày không được sử dựng cũng hoen rỉ, bám đầy bụi.
Căn nhà của Quang lâu nay thiếu vắng bàn tay của người chăm sóc |
Chú Nguyễn Ngọc Tuấn, bác ruột của Quang mời khách ngồi đất nói chuyện. Kể từ ngày bố Quang mất, chú Tuấn là người chăm sóc cho cậu bé, cũng là người nhang khói cho đôi vợ chồng trẻ đoản mệnh.
Chú Tuấn cho biết, cuối những năm 90, gia đình chú và người em trai từ Phú Thọ vào Đắk Nông khai hoang làm kinh tế. Năm 2009, khi vừa sinh Quang được mấy ngày thì người mẹ em phát hiện bị ung thư. Vốn liếng bao nhiêu năm hai vợ chồng gây dựng đều mang hết ra chạy chữa, nhưng không mang lại kết quả gì. Ngày Quang vừa tròn 9 tháng tuổi thì mẹ qua đời, để lại một khoản nợ lớn cho cả hai bố con.
Bố đột ngột qua đời khiến Quang trở thành đứa trẻ mồ côi cả bố lẫn mẹ |
Cảnh gà trống nuôi con, đằng đẵng 8 năm trời, anh Nguyễn Ngọc Sửu, không tính đến chuyện đi thêm bước nữa. Cuối năm 2017, thương cảnh ngộ của ngặt nghèo của anh Sửu, một người phụ nữ đồng ý về sống chung, với hy vọng đỡ đần, chăm sóc hai bố con.
“Chỉ còn gần một tháng nữa, hai đứa nó tổ chức đám cưới thì tai nạn ập xuống. Ngày đó, nó vay ngân hàng 30 triệu, mua lại chiếc xe máy cũ của người ta để đi làm, nhưng do xe bị hỏng một vài chỗ nên nó phải mang ra huyện sửa. Thế nhưng, đang đi trên đường thì bị một chiếc xe máy khác bất ngờ tông phải khiến cả hai đều bị thương nặng. Gia đình cũng hy vọng cứu sống để còn chăm sóc con cái, nhưng vào viện được mấy tiếng thì bác sĩ trả về. Thằng bé mồ côi bố từ đó”, chú Quang xót xa.
9 tuổi,cậu bé chịu nỗi đau mất đi cả hai người ruột thịt |
Em trai đột ngột qua đời, người vợ sắp cưới cũng xin phép về lại quê, cháu trai sống một thân, một mình trong căn nhà gỗ mà bố để lại. “Ngày ấy, cả vùng này chỉ có một vài nóc nhà, thằng bé thương bố thương mẹ nên nhất định không đi đâu, ngày nào cũng nằng nặc đòi ở nhà để nhang khói cho bố mẹ. Thuơng thằng bé, tôi đành chuyển đến đây ở cùng cho cháu với đi nỗi buồn. May mắn là mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng cháu sớm hiểu chuyện, nên nghe lời bác, không bỏ bê chuyện học hành”, chú Tuấn cho biết.
Thương cháu, chú Tuấn nhận chăm sóc, đùm bọc Quang hơn 1 năm nay |
Thắp cho bố mẹ nén hương, rồi Quang ngồi sà vào lòng người bác một cách thân thương, gần gũi. Đối với cậu bé 10 tuổi, người đàn ông dáng vẻ khô khan này, vừa là bác, vừa là cha và là gia đình của em. Quang thương bác như bố đẻ của mình nên có chuyện gì, cậu bé cũng kể cho bác nghe, nhất là những lúc nhớ bố, nhớ mẹ.
Đôi mắt cậu bé ngấn lệ khi nội dung cuộc trò chuyện nói về bố mẹ mình. Quang hồn nhiên: “Thấy các bạn có bố, có mẹ em cũng buồn lắm, nhưng bố mẹ mất rồi, bác nuôi em cũng được. Ngày nào bác cũng đưa đón đi học, nấu cơm cho ăn rồi còn về đây ở với em nữa. Hồi trước bố mất đêm nào em cũng khóc, nhưng có bác sang ở cùng, em thấy quen rồi, không khóc nữa”.
Quang thương bác như bố đẻ của mình nên có chuyện gì, cậu bé cũng kể cho bác nghe |
Nghe chia sẻ thật thà của đứa cháu tội nghiệp, chú Tuấn quay mặt đi lau vội nước mắt rồi khẽ thở dài: “Cháu vào nhà thì cũng biết hoàn cảnh của gia đình như thế nào. Thương cháu Quang côi cút nên tôi nhận cưu mang, đùm bọc cháu. Nhưng gia đình tôi cũng thuộc diện “cùng đinh” nhất xã, quanh năm chỉ trông chờ vào mấy sào đất bạc nên chả dư giả gì. Từ năm ngoái đến nay, cháu Quang thuộc diện mồ côi nên mỗi tháng được hỗ trợ đôi ba trăm, đủ đóng tiền ăn trưa ở trường, còn bữa tối, tôi ăn gì thì cháu ăn đấy. Khổ nỗi, căn nhà này xuống cấp quá rồi, cũng chẳng có tiền mà sửa. Sang năm cháu lại lên cấp 2, đủ mọi thứ tiền phái đóng nên tôi phải lo từ bây giờ”.
Hàng ngày, em vẫn về lại căn nhà của bố mẹ để ở |
Cũng theo chú Tuấn, sau khi em trai qua đời, mảnh đất rẫy quanh nhà không ai canh tác nên để hoang hóa bấy lâu nay. Quang còn nhỏ, chưa thể lao động, nên chú dự định bán miếng đất đi để cho cháu ăn học. “Đất ở khu này thì rẻ như cho vì bạc màu, đường đi thì chưa có, nên bán cũng chẳng được bao nhiêu. Trước đây tôi tính để lại, sau này cháu lớn thì cháu làm, nhưng bây giờ cũng khó khăn quá…”, chú Tuấn thở dài, bỏ dở câu nói.
Ước mơ của cậu bé là có tiền để sửa sang lại căn nhà nơi thờ cúng bố mẹ |
Chia tay gia đình Quang cũng là lúc mặt trời khuất núi, cậu bé 10 tuổi khẽ tâm sự rằng: “Em chỉ mong bác Tuấn sống khỏe mạnh, để ở với em thôi, sau này em lớn, đi làm sẽ chăm sóc bác như bố mẹ của mình. Em cũng ước, em có tiền để sửa lại nhà, mấy hôm trước, mưa to quá, chỗ bàn thờ bố mẹ bị dột nhiều lắm !”.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về: Em Nguyễn Duy Quang (trú thôn Thắng Lợi, xã Đắk Gằn, huyện Đắk Mil, tỉnh Đắk Nông). Số ĐT chú Tuấn (bác ruột Quang): 0394.918.312 |
Tác giả: Dương Phong
Nguồn tin: Báo Dân trí