Phút suy tư của cô Hoa về cơ sở dạy nghề đan móc. |
“Mẹ đỡ đầu” của những mảnh đời bất hạnh
Cách đây khoảng 50 năm, khi còn là một học trò nhỏ, bà Hoa đã được học nghề thủ công đan móc ở trường nữ công nông. Vì đam mê, bà nảy sinh ý định phát triển nghề này nhưng do hoàn cảnh không cho phép nên đành gác lại và tập trung lo cho gia đình. Đến năm 2000, bà Hoa xin vào giảng dạy trong Trường Dạy nghề trẻ khuyết tật TP Cần Thơ.
Ban đầu, có chút lo lắng do đa phần các em đều là trẻ khiếm thính rất khó giao tiếp như người bình thường, tuy nhiên, sau một thời gian, bà quen dần cách giao tiếp với các em bằng những chữ viết trên giấy và cố gắng diễn đạt ngắn gọn để các em dễ hiểu.
Vì cảm phục tinh thần chịu khó, ham học hỏi của các em nên bà đã dành trọn tình cảm và truyền thụ hết những gì mình biết. Nhưng 3 năm sau đó,Trường Dạy nghề trẻ khuyết tật TP Cần Thơ đột ngột thông báo không có nhu cầu dạy nghề đan móc nữa. Tin này khiến bà Hoa rất buồn. Biết bao tâm huyết, cố gắng gần như tan biến. Niềm hy vọng lưu truyền và phát triển nghề vừa nhen nhóm nay lại vụt tắt. Không khuất phục trước số phận, bà đã quyết định mở cơ sở dạy nghề đan móc, để dạy miễn phí và tạo việc làm cho người khuyết tật ngay tại nhà.
Ban đầu, khi thành lập cơ sở, chỉ có 4 em đến học nhưng cũng “bữa đực bữa cái”, không đều đặn. Một vài em do nhà xa nên đành bỏ ngang việc học. Không nản chí, bà chủ động tìm đến tận nhà các em khuyết tật, vận động, thuyết phục phụ huynh đưa các em đến học nghề.
Với suy nghĩ: “Đan móc là công việc rất dễ và nhẹ nhàng. Tất cả các em đều làm được và có thể tự kiếm tiền sinh hoạt hằng ngày”, bà vẫn tiếp tục duy trì lớp học này. Hiện nay lớp duy trì dạy cho 20 người khuyết tật.
Bà Hoa chia sẻ: “Mặc dù bị khiếm khuyết nhưng các em có ý chí và nghị lực rất cao. Đến nay các em đều có kinh nghiệm và làm nghề rất thành thục. Người ít nhất cũng có kinh nghiệm 1- 2 năm. Mỗi ngày các em kiếm được khoảng 50.000 đồng phần nào đảm bảo chi phí sinh hoạt cá nhân”.
Nơi “vun bồi” niềm tin và hy vọng cho người khuyết tật
Hơn chục năm tồn tại và phát triển, nơi đây có biết bao câu chuyện vui buồn và gần gũi đối với các em. Đây được xem là “ngôi nhà thứ 2”, nơi vun đắp tình cảm và tiếp thêm hy vọng, niềm tin cuộc sống cho những người khuyết tật.
Anh Phú khéo léo móc từng sợ len thành túi xách. |
Đặc biệt, chính nơi đây cũng là nơi “mai mối” cho chuyện tình đẹp của anh Nguyễn Hoàng Phú (30 tuổi) và chị Trang Thị Hồng Thảo (29 tuổi). Trong thời gian học nghề tại đây, hai anh chị đã cảm mến nhau và cùng nhau cố gắng. Sau đó, đám cưới diễn ra trong niềm vỡ òa hạnh phúc chung vui của mọi người.
Nhắc đến câu chuyện đẹp này, bà tự hào: “Phú có bản tính cần cù, sáng tạo, ham học hỏi và có khả năng chỉ dạy cho những người khuyết tật khác bất kì nơi nào trên thế giới nếu họ cùng sử dụng ngôn ngữ kí hiệu”. Nhờ vậy mà bà Hoa tin tưởng, trong tương lai gần nghề đan móc sẽ lan tỏa đến những người khuyết tật, khiếm thính khắp thế giới.
Hiện tại, không chỉ dạy nghề cho người khiếm thính, mà bà còn mở rộng dạy cho những đối tượng khuyết tật khác. Chú Nguyễn Tôn Định (64 tuổi) chia sẻ: “Do chân tôi bị khuyết tật từ nhỏ nên không thể vận động bình thường, chủ yếu nhận trợ cấp từ Nhà nước. Từ khi tôi vào làm ở đây cảm thấy thoải mái và có thêm thu nhập riêng. Cảm ơn bà Hoa đã tạo ra môi trường làm việc cho những người khuyết tật như tôi”.
Ngoài việc rèn luyện nghề đan móc và có thêm thu nhập, các em còn có được tạo ra môi trường giao lưu, học hỏi lẫn nhau thông qua công việc, xóa đi khoảng cách của sự mặc cảm, tự ti đối với xã hội. Đây cũng là một trong những mục đích mà bà đã suy nghĩ trước khi thành lập cơ sở.
Tuy nhiên, vấn đề khó khăn hiện nay là việc tìm đầu ra cho các sản phẩm đan móc. Hiện các sản phẩm này được chỉ giới thiệu hạn chế ở những gian hàng nhỏ trong các khu du lịch của địa phương. Mỗi ngày, bà luôn cùng học trò tìm đầu ra cho sản phẩm để tạo kinh phí duy trì hoạt động của cơ sở cũng như trả tiền công cho các em.
Bên trong cơ sở dạy nghề đan móc của cô Hoa. |
Bà luôn cố gắng tìm cơ hội quảng bá sản phẩm thông qua các hội chợ, các khu du lịch. Khi nghe tin ở đâu có tổ chức hội chợ, có khu du lịch mới bà đều đến gửi đơn xin được tham gia. Bà thở dài: “Sản phẩm của các em làm tương đối khó tiếp cận khách hàng. Số lượng bán ra không đáng bao nhiêu. Nhưng chi phí hoạt động cơ sở thì cao hơn mức thu nhập thực tế. Nhưng tôi sẽ cố gắng duy trì cơ sở đến cùng”.
Tác giả: Thanh Sang
Nguồn tin: Báo Pháp luật Việt Nam