Cuộc sống

Tìm cách 'chạm' vào thế giới của nhau

Tôi sẽ học cách chấp nhận dù có phần nào đó trong tôi vẫn bướng bỉnh khước từ cách mà mọi người trong thế giới này đang “chạm” vào nhau. Trong thế giới hiện đại, người ta không còn cần phải mài nhọn tất cả mọi giác quan để sinh tồn nữa. Song ở mặt khác, sự nhạy cảm cũng đã giảm dần đi và khoảng cách cứ lớn dần.

Cô tôi kể, khi tôi còn bé, tôi “ranh ma” lắm, lúc nào ngủ hay thức cũng phải duỗi một chân ra và phải chạm vào ai đó thì mới có thể yên tâm vào giấc. Những ngày nhỏ khi phải vào viện để chữa mắt (tôi bị hạt trấu bay vô mắt), tôi kiên quyết không chịu cho bác sỹ tiêm nếu không có ai nắm lấy tay mình.

Đó là khi còn bé.

Cách chúng ta cảm nhận cuộc sống, cảm nhận vạn vật quanh mình khi bé hóa ra có ảnh hưởng rất sâu sắc, bền chặt khi chúng ta lớn lên. Với một đứa trẻ lúc nào cũng đòi hỏi phải có ai đó ở bên mình, lúc nào không gian xung quanh cũng phải có “hơi người” thì lớn lên giữa một cuộc sống đầy những lúc phải đơn độc, thật sự không dễ dàng gì. Và đôi khi, cách mà ta cảm nhận, yêu thương thế giới này không giống như cách thế giới này yêu thương ta.

Tôi sẽ vẫn tìm mọi cách để “chạm” vào bạn, “chạm” vào cuộc sống

Em gái tôi luôn kêu ca vì tôi cứ nhèo nhẽo thơm nó mỗi lần nó sang chơi, dù nó đã 20 tuổi. Bạn trai trước đây của tôi luôn không hiểu tại sao phải ôm tạm biệt nhau trước khi vào cổng và tại sao cứ phải gắp cho nhau ăn; loằng ngoằng mãi vì những điều vụn vặt thế rồi cũng chia tay.

Khi nắm một bàn tay xương xẩu, bạn sẽ hiểu nỗi gian khó nhọc nhằn dù người ta không nói. Trong “Cuốn theo chiều gió” có một cảnh rất hài, khi gia cảnh cùng quẫn và đồn điền Ohara sắp rơi vào tay kẻ khác đến nơi, Scarlet đành phải lập mưu vào nhà giam để “quyến rũ” Rhett hòng moi tiền.

Scarlet ăn mặc đẹp, giả bộ vui tươi và Rhett có vẻ tin vào điều ấy. Cho đến khi Rhett cúi xuống, hôn lên bàn tay Scarlet thì nhận ra tay cô gầy guộc, xước xát - đôi bàn tay lam lũ nhọc nhằn chứ không phải đôi bàn tay của một tiểu thư nhàn nhã. Vở kịch hạ màn.

Khi nhìn vào đôi mắt, bạn sẽ thấy đôi mắt nói lên những điều mà người ta không nói. Một dạo tôi buồn, tôi hay phải nghe hỏi, sao lại có ánh nhìn sâu đến thế. Là vì, nỗi buồn làm tôi dừng lại lâu hơn, lâu hơn nữa ở một người. Khi đối diện nhau, người ta mới có thể biết một ánh nhìn thật sâu hay hời hợt. Một ánh nhìn nói hộ những điều ngôn ngữ đang giấu che. Thơ Vi Thùy Linh có câu rất gợi: “Em cay đắng khi anh đẩy em bằng ánh mắt”.

Tôi sẽ buồn nếu em gái bảo đừng có thơm nó nữa vì nó lớn rồi, nhưng tôi sẽ vẫn ôm em thật chặt bất cứ khi nào, để em biết tôi còn yêu em nhiều. Nếu người tôi thương trót bận không thể gặp thì tôi sẽ vẫn để trong tin nhắn, bảo rằng “thơm em đi” và người ấy sẽ gửi icon hình một cái thơm lên má.

Tôi vẫn làm việc tốt trong một căn phòng kín bưng, chỉ rù rì tiếng máy lạnh, rào rào tiếng bàn phím nhưng tôi sẽ chạy xuống phố để xem hôm nay nắng màu gì, mây màu gì và tụi chim có còn ríu ran trên cành cây ngay khi tôi có phút giây rảnh rỗi đầu tiên. Tôi sẽ làm việc độc lập của mình, nhưng tôi sẽ không chọn làm việc trong bốn bức tường mà sẽ là ồn ào quán cà phê đầy người qua lại.

Tôi sẽ học cách chấp nhận dù có phần nào đó trong tôi vẫn bướng bỉnh khước từ cách mà mọi người trong thế giới này đang “chạm” vào nhau. Trong thế giới hiện đại, người ta không còn cần phải mài nhọn tất cả mọi giác quan để sinh tồn nữa. Song ở mặt khác, sự nhạy cảm cũng đã giảm dần đi và khoảng cách cứ lớn dần.

Tôi đang nghĩ, rồi có thể một ngày, người ta sẽ không có cơ hội để biết trong vòng ôm đang lỏng dần là một lời chia tay chưa nói và trong ánh mắt nhìn mình đắm đuối đang ẩn chứa một men say. Không biết, bởi người ta có tìm đến, ở cạnh nhau đâu mà biết.

Tôi sẽ vẫn tìm mọi cách để “chạm” vào bạn, “chạm” vào cuộc sống, dù rằng ở phương diện nào đó, sẽ trở thành một điều cố chấp, điên rồ.

Tác giả: Mai Hà Uyên

Nguồn tin: Báo Phụ nữ Việt Nam

  Từ khóa: chạm , bác sỹ , cuộc sống

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP