Cuộc sống

Sau 1 tuần lên chăm con dâu ở cữ, mẹ chồng không một lời từ biệt, để lại sổ tiết kiệm 100 triệu rồi lặng lẽ bắt xe về quê

Dẫu thương con thương cháu, nhưng chỉ sau 1 tuần lên Hà Nội chăm con dâu ở cữ thì mẹ chồng đã lặng lẽ xách đồ về quê không một lời từ biệt...

Vợ chồng tôi mới đón con đầu lòng, niềm vui xen lẫn những bỡ ngỡ và mệt mỏi. Tôi sinh mổ, sức khỏe còn yếu, con nhỏ lại quấy khóc suốt đêm khiến cả hai vợ chồng kiệt sức. Biết con dâu sinh nở vất vả, mẹ chồng tôi từ quê lên Hà Nội để chăm sóc. Bà vốn hiền hậu, thương con cháu, từ khi lên đã tất bật lo cơm nước, giặt giũ, chăm cháu cho vợ chồng tôi được nghỉ ngơi.

Nhưng rồi, chỉ sau một tuần, vào một buổi sáng sớm, bà lặng lẽ thu dọn đồ rồi rời đi mà không nói một lời. Khi hai vợ chồng thức dậy, căn phòng của bà đã trống trơn. Cả hai ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Mẹ chồng tôi không nói gì, cũng không để lại lời nhắn nào. Tôi lo lắng lắm, cứ sợ mình đã làm gì khiến bà buồn lòng.

Chồng tôi vội vàng về quê tìm mẹ, hỏi rõ ngọn ngành. Lúc ấy, bà mới đưa cho anh cuốn sổ tiết kiệm 100 triệu đồng rồi bảo: "Hai đứa cầm lấy số tiền này mà thuê người giúp việc, mẹ không thể ở lại chăm cháu được…".

Mẹ chồng tôi nói, bà không yên lòng khi để tôi ở lại một mình với con nhỏ, nhưng bà cũng chẳng thể ở lại Hà Nội lâu. Ở quê, bà còn có mẹ ruột đã trăm tuổi, tuổi già sức yếu, ngày ngày cần có người bên cạnh chăm sóc. Bà áy náy vô cùng khi không thể ở lại chăm cháu, nhưng cũng chẳng thể rời bỏ mẹ già của mình.

Nghe chồng kể lại, tôi vừa xúc động, vừa thương mẹ chồng vô cùng. Làm mẹ, ai cũng muốn giúp đỡ con cái lúc chúng khó khăn nhất, nhưng bà cũng là một người con, làm sao có thể bỏ mặc mẹ già yếu một mình? Tôi hiểu bà đã giằng xé, suy nghĩ rất nhiều trước khi đưa ra quyết định này.

Ảnh minh họa

Hai vợ chồng tôi suy nghĩ cả đêm rồi quyết định không nhận số tiền mẹ đưa. Chúng tôi biết mẹ chồng cũng chẳng dư dả gì, số tiền đó chắc hẳn bà đã chắt chiu dành dụm suốt bao năm. Nhận số tiền ấy, lòng tôi không đành. Chúng tôi bàn bạc rồi thống nhất: tôi sẽ về quê ở cữ hai tháng. Vừa để mẹ chồng có thể giúp đỡ chăm sóc cháu mà không phải xa mẹ ruột, vừa giúp bà đỡ áy náy vì không thể ở lại Hà Nội với con dâu.

Khi chồng nói quyết định ấy với mẹ, bà rưng rưng nước mắt, nắm tay tôi thật chặt. Tôi biết bà cảm động và nhẹ lòng lắm. Những ngày sau đó, tôi về quê ở cữ, dù không được tiện nghi như ở thành phố nhưng tôi cảm nhận được sự quan tâm và tình yêu thương vô bờ bến của mẹ chồng. Bà chăm sóc tôi từng bữa ăn, giấc ngủ, thức đêm trông cháu, lo lắng cho tôi từng chút một. Dù vất vả nhưng bà chẳng hề than vãn nửa lời.

Có lẽ, không phải cứ giúp đỡ nhau bằng tiền bạc hay vật chất mới thể hiện được tình cảm gia đình. Đôi khi, chỉ cần những sự quan tâm chân thành, những hy sinh lặng thầm cũng đủ khiến người ta cảm động. Tôi thật sự biết ơn mẹ chồng – người phụ nữ cả đời hy sinh cho gia đình, luôn nghĩ cho con cháu mà chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì.

Và tôi cũng hiểu rằng, mẹ chồng – nàng dâu, nếu biết thấu hiểu và yêu thương nhau, thì mối quan hệ ấy không hề đáng sợ như người ta vẫn nghĩ.

Tác giả: SaSa

Nguồn tin: doisongphapluat.nguoiduatin.vn

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP