Ảnh minh hoạ: Internet |
Được tin Len về thăm quê, tôi vội cắt cho đầy gánh cỏ rồi quáng quàng trút tất vào chuồng bò để tắm táp, thay quần áo chạy sang mừng bạn bên nhà cô ruột của Len. Len là cô bạn chơi với tôi từ thời để chỏm cho đến khi học hết cấp II chúng tôi mới chia tay nhau vì bố, mẹ Len bán đất, bán nhà ra thành phố lập nghiệp.
Thế mà thấm thoắt chúng tôi bặt tin nhau cũng đã 5 năm, phải mất một lúc ngỡ ngàng Len mới ôm lấy tôi xuýt xoa “ôi! Mây càng lớn càng xinh”! Còn tôi ngắm Len không chớp mắt, với vàng vàng sáng cổ, nhẫn đính đá sáng tay, với váy áo thời trang, son phấn kỹ càng trông Len ra dáng người thành phố đủ đầy, sang trọng.
Sau 1 ngày quấn quýt, tâm sự tôi tiễn Len ra bến xe với vô vàn suy nghĩ. Bởi qua Len tôi mường tượng một cuộc sống sáng sủa, hào quang nơi phố thị, Len còn thủ thỉ với tôi rằng tôi trẻ, đẹp thế tội gì chôn đời ở quê cho phí, rằng kiếm tiền ở quê không bằng ngồi lê thành phố…
Len còn giấu cô ruột Len, cho tôi chiếc điện thoại đã cũ của Len, rồi bày tôi cách dùng và cài sẵn nút bấm đơn giản nhất để tôi liên lạc với Len mà không cần nhớ số dài dòng, phức tạp. Len đi rồi mà trong giấc ngủ, trong bữa ăn, thậm chí là đang làm ruộng, đang cắt cỏ cho bò tôi cũng nghĩ đến viễn cảnh Len đã mở ra cho tôi.
Len gọi điện cho tôi mà những lúc bố, mẹ và các em của tôi đã chìm vào giấc ngủ. Cuộc gọi nào Len cũng giục tôi ra phố kiếm tiền kẻo mất cơ hội, khiến tôi quyết định trình bày nguyện vọng với bố, mẹ để được sống là chính mình. Mẹ không đồng ý, nhưng bố bảo tôi 19 tuổi rồi, cũng chẳng nhỏ dại gì nữa mà giữ, để tôi ra đời “đi một ngày đàng, học một sàng khôn” chứ quanh quẩn ở nhà biết ngày nào mở mày, mở mặt?
Được sự ủng hộ của bố, tôi gọi điện cho Len rồi sắp mấy bộ quần áo cũ cùng ít tiền bố, mẹ cho ra bến xe ngay sáng hôm sau, Len đón tôi khi xe vừa trả khách Len đưa tôi về căn phòng trọ nho nhỏ trong ngõ hẹp, tôi thật biết ơn Len khi Len dành trọn một ngày để đưa tôi đi mua sắm váy áo, son phấn vì theo Len đầu tuần tôi phải ra mắt bà chủ tiệm café để bà xem mặt và quyết định có nhận tôi vào làm hay không! Suốt mấy ngày chờ diện kiến bà chủ đó, Len đã dạy tôi cách trang điểm, cách đi đứng, nói năng và cách mặc áo, váy thế nào cho hợp mốt, cho bắt mắt người đối diện…
Bà chủ ưng ngay khi nhìn thấy tôi, không những bà vui vẻ xếp ngay việc cho tôi mà còn hào phóng ứng trước cho tôi 2 tháng lương để tôi yên tâm rằng mình đã chắc chắn là nhân viên của quán. Thời gian đầu Len thường xuyên ghé quán động viên tôi, nhưng dù lo lắng, thân thiết với tôi như thế song chưa bao giờ Len cho tôi biết nhà Len ở đâu, mà mọi việc đều qua điện thoại.
Làm bưng bê ở quán được 4 tháng thì bà chủ giới thiệu để tôi quen với 1 người đàn ông lớn tuổi, bà bảo ông là đại gia, tiền, của như nước, chỉ thiếu một người để tâm sự vì ông sống độc thân. Nếu tôi ngoan ngoãn làm vừa lòng ông thì tôi muốn gì cũng có!
Một đêm khá muộn Len đến tận phòng trọ đón tôi đến quán café để ông khách sang trọng kia gặp gỡ. Tôi hơi sợ, nhưng Len cùng ngồi với tôi nên dần tôi cũng mạnh dạn chuyện trò cùng khách.
Không ngờ uống hết cốc nước cam Len đưa tôi không còn biết đất trời gì nữa, để rồi sáng hôm sau tỉnh lại tôi cay đắng hiểu chuyện gì đã xảy ra với tôi.
Len biến mất tăm, điện thoại của Len không liên lạc được. Sau phi vụ lừa bán đời con gái của tôi, bà chủ bắt tôi tiếp không biết bao nhiêu người đàn ông nữa. Tôi trở thành một cái máy kiếm tiền không ngừng nghỉ cho bà chủ. Đến khi tôi xuống sắc, không còn sức khỏe nữa bà lạnh lùng đẩy tôi ra đường.
“Bướm đêm”! Đó là cái biệt danh khách làng chơi gọi tôi khi tôi đứng đường chờ họ…Nếu có phép màu cho tôi lựa chọn tôi sẽ trở về quê với bố, mẹ và các em mà không cần giàu sang nữa!
Tác giả: NGỌC HÀ
Nguồn tin: Báo Tiền phong