Em bé của Nga có ngôi thai ngược nên cô đã xác định tâm lí đẻ mổ từ tháng thứ 8 rồi. Gần đến ngày dự sinh, vợ chồng cô bàn bạc và quyết định chọn thứ 2 là ngày mổ đẻ. Mọi thứ được chuẩn bị lên kế hoạch từ trước nên Nga rất chủ động, chẳng hề bị động, bất ngờ và gấp gáp như những mẹ chờ tới con đau đẻ hoặc có các dấu hiệu mới cuống cuồng xách làn vào viện.
Chủ nhật, trước ngày dự định mổ 1 ngày, nhân Thắng được nghỉ làm, Nga nghĩ bụng bảo chồng đưa mình đi ăn uống thỏa thuê mấy món cô thích, kẻo hôm sau đẻ là còn lâu mới được sờ tới nữa! Ban đầu, Thắng đã đồng ý với cô. Nhưng không hiểu sau, đến cuối tuần, từ thứ 7 Thắng đã mất hút khỏi nhà với lí do làm thêm. Mà làm thêm kiểu gì tới tận tối muộn, cô ngủ được một giấc rồi mới về nhà.
Sáng hôm sau, khi cô ngủ dậy, vì đêm qua khó ngủ nên sáng cô ngủ nướng bù, thì đã không thấy bóng dáng Thắng đâu nữa. Nhấc máy gọi điện cho chồng, mãi anh mới nghe máy, chỉ nói lát nữa sẽ về đưa cô đi chơi rồi ngắt máy luôn. Nhưng cái lát nữa của anh là nguyên cả ngày, tới tối cũng chả về ăn cơm. Điện thoại thì đã chuyển sang chế độ không liên lạc được.
Lúc Thắng về tới nhà cũng gần 12 giờ đêm, Nga quyết làm rõ mọi, chứ không mai cô đi đẻ sau đó đến những tháng ngày nằm ồ rồi, có lúc nào mà nói chuyện được nữa. Nhưng Thắng chỉ giải thích qua loa, đại khái rằng một người đồng nghiệp của anh bị tai nạn, anh phải đưa anh ấy đến bệnh viện và chạy đi chạy lại với anh ấy cả ngày, đến giờ người nhà của anh ấy ở quê mới lên được, anh mới có thể ra về. Nga bán tín bán nghi, nhưng nhìn Thắng đã ngáy khò khò bên cạnh, cô đành ôm một bụng khó chịu đi vào giấc ngủ chập chờn.
Chủ nhật, trước ngày dự định mổ 1 ngày, nhân Thắng được nghỉ làm, Nga nghĩ bụng bảo chồng đưa mình đi ăn uống thỏa thuê mấy món cô thích, kẻo hôm sau đẻ là còn lâu mới được sờ tới nữa! Ban đầu, Thắng đã đồng ý với cô. Nhưng không hiểu sau, đến cuối tuần, từ thứ 7 Thắng đã mất hút khỏi nhà với lí do làm thêm. Mà làm thêm kiểu gì tới tận tối muộn, cô ngủ được một giấc rồi mới về nhà.
Sáng hôm sau, khi cô ngủ dậy, vì đêm qua khó ngủ nên sáng cô ngủ nướng bù, thì đã không thấy bóng dáng Thắng đâu nữa. Nhấc máy gọi điện cho chồng, mãi anh mới nghe máy, chỉ nói lát nữa sẽ về đưa cô đi chơi rồi ngắt máy luôn. Nhưng cái lát nữa của anh là nguyên cả ngày, tới tối cũng chả về ăn cơm. Điện thoại thì đã chuyển sang chế độ không liên lạc được.
Lúc Thắng về tới nhà cũng gần 12 giờ đêm, Nga quyết làm rõ mọi, chứ không mai cô đi đẻ sau đó đến những tháng ngày nằm ồ rồi, có lúc nào mà nói chuyện được nữa. Nhưng Thắng chỉ giải thích qua loa, đại khái rằng một người đồng nghiệp của anh bị tai nạn, anh phải đưa anh ấy đến bệnh viện và chạy đi chạy lại với anh ấy cả ngày, đến giờ người nhà của anh ấy ở quê mới lên được, anh mới có thể ra về. Nga bán tín bán nghi, nhưng nhìn Thắng đã ngáy khò khò bên cạnh, cô đành ôm một bụng khó chịu đi vào giấc ngủ chập chờn.
Ảnh minh họa
Sáng thứ 2, Thắng đưa Nga vào viện làm thủ tục chuẩn bị mổ đẻ. Chợt nhớ còn thiếu một món đồ, nhưng lại quên không mang điện thoại theo, Nga bảo Thắng đưa điện thoại để cô gọi cho mẹ đẻ tí nữa bà vào viện với cô thì mang giúp. Máy của anh cài mật khẩu, Nga hỏi nhưng Thắng không nói mà tự tay mở cho cô rồi mới đưa lại để cô gọi. Vừa gọi xong cuộc điện thoại, thì Nga thấy điện thoại của chồng có tin nhắn đến. Ngó quanh không thấy chồng đâu, chắc đi làm thủ tục gì đó rồi, Nga tò mò mở tin nhắn ra xem. Chân tay cô run lẩy bẩy khi đọc những con chữ trước mắt.
“Anh ơi, sáng nay đưa chị ta đi đẻ xong chiều qua với em nhé. Chị ta đẻ, còn em vừa giết con đấy, mới hôm qua thôi, anh có hiểu nỗi đau của em không? Hơn lúc nào hết, em cần có anh ở bên cạnh lúc này. Chị ta có mọi người trong nhà chăm sóc rồi, còn em, em chỉ có mỗi anh thôi”, một số lạ không lưu tên nhắn cho chồng cô như vậy.
Nga nắm chặt chiếc điện thoại như muốn bóp vỡ nó. Vừa hay Thắng về tới nơi, Nga nhìn chồng chằm chằm, giơ chiếc điện thoại trong tay ra, gằn từng tiếng một: “Cái gì đây?”. Thắng luống cuống cầm lấy điện thoại, đọc xong tin nhắn thì mặt xanh lét, ấp úng: “Chắc ai đó nhắn nhầm thôi,… số lạ mà… em cũng thấy rồi còn gì”. Đời nào Nga chịu tin: “Anh có dám thề không? Lấy chính cái tư cách làm bố với đứa con sắp ra đời của anh ra mà thề!”.
“Anh…”, Thắng nghẹn lời. Nhưng trước cái nhìn xoáy sâu của vợ, Thắng đành phải thú nhận sự thật: “Anh thề, nó chỉ là qua đường, là vớ vẩn thôi, anh chỉ có em và con. Còn cái thai, nó không phải là của anh, thật đấy. Nó lăng nhăng lắm, biết của thằng nào. Em đừng suy nghĩ làm gì! Ra kia nghỉ ngơi một lát rồi vào phòng mổ thôi, giấy tờ anh làm xong hết rồi. Nghe anh, đừng bận tâm tới mấy chuyện không đâu ấy nữa”.
Thắng luôn miệng dỗ dành vợ, nhưng Nga đâu có sức mà chú ý tới mấy lời động viên an ủi của anh ta nữa. Trong đầu cô chỉ có duy nhất một câu cứ ong ong mãi: “Anh ta ngoại tình thật rồi. Anh ta phản bội mày rồi. Không biết từ bao giờ nữa đây, hóa ra lúc mày vất vả mang bầu thì anh ta ra ngoài vui vẻ. Anh ta thậm chí còn có con với cô ả đó nữa, mới đưa cô ta đi phá thai hôm qua chứ còn đi đâu, nên mới cho mày leo cây cả một ngày dài”. Uất nghẹn làm sao, hôm qua anh ta vừa đưa bồ đi phá thai, hôm nay lại đưa vợ đi đẻ! Anh ta nói đó không phải “sản phẩm” của anh ta nhưng có đứa trẻ lên 3 mới tin điều đó!
Nga không hiểu mình được đưa vào phòng mổ lúc nào, các bác sĩ gây tê rồi tiến hành mổ lấy con của cô ra sao nữa, cô cứ như người mộng du, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Thắng và nhân tình của anh ta mà thôi.
Cho mãi đến khi tiếng khóc vang vọng của con trẻ vang lên, Nga mới giật mình lấy lại tỉnh táo. Ôi, con của cô đã chào đời, khỏe mạnh và hào hứng với thế giới mới. Nghe tiếng khóc ấy mà cô thấy lòng dâng lên những cảm xúc kì lạ vô cùng, trước nay chưa hề có. Niềm vui, niềm hạnh phúc của cô là đây, lẽ sống của cô cũng là đây, còn những kẻ khác, có làm gì đi chăng nữa, cô cũng chẳng việc gì phải buồn lâu buồn nhiều về họ!
Tác giả bài viết: Giang Phạm
Nguồn tin: