Năm đó, tôi từng hồi hộp suy nghĩ xem phải tặng quà gì cho mẹ chồng tương lai. Tôi thật sự rất căng thẳng, không biết liệu bà ấy có thích tôi không, lần đầu gặp mặt có thuận lợi hay không. Đây có lẽ là tâm trạng của bất kì cô gái nào khi sắp được gả đi.
Nhưng trái với những gì tôi lo lắng, cha mẹ chồng đã rất nồng nhiệt, vui vẻ khi lần đầu gặp tôi. Thậm chí tôi còn thấy họ ưu ái tôi còn hơn cả cô em của chồng. Dù mới gặp mặt nhưng mẹ chồng đã nói chuyện với tôi rất lâu. Lúc đó tôi đã nghe bà nói rằng tài sản sau này đều sẽ để lại hết cho hai vợ chồng tôi, con gái ruột cũng không được phần nào. Tôi cảm thấy bà rất thật lòng với tôi, nhưng vẫn muốn hỏi chồng tôi, rằng có phải vì mẹ anh ấy nghĩ tôi dòm ngó gia tài mà muốn thăm dò tôi?
Chồng tôi khi đó liền nói không phải, vì mẹ anh ấy luôn nghĩ rằng tài sản để lại luôn phải cho con trai. Trong nhà, anh ấy luôn được mẹ để ý hơn em gái. Lúc đó tôi chỉ nghĩ số mình tốt thật, được gả cho chồng tốt, mẹ chồng ưu ái, cũng không phải lo em chồng gây khó dễ. Vì thế, tôi mang tâm lý nhẹ nhàng và thoải mái khi về nhà chồng.
Sau khi kết hôn, mối quan hệ của tôi với mẹ chồng rất tốt. Một năm sau đó thì em chồng kết hôn, mẹ chồng tôi nói tôi không cần phải tốn kém gì cho em ấy. Mẹ chồng tôi cũng chỉ chuẩn bị chút ít của hồi môn. Bà ấy nói, con gái gả đi rồi thì nhà chồng tương lai phải tự lo liệu. Dù tôi không có ý kiến, nhưng thật lòng cũng cảm thấy mẹ chồng đã nghĩ cho vợ chồng tôi.
Ảnh minh họa: Internet |
Nhưng hai năm sau đó mọi thứ thay đổi khi tôi sinh con gái. Mẹ chồng tôi không vui vẻ như trước, nhưng cũng không quá đáng. Bà cho rằng, tôi còn có thể sinh được đứa thứ hai, thứ ba.
Dù vậy, tôi lại không muốn sinh thêm. Vì tâm lý từng là con một, tôi chỉ muốn dành những gì tốt đẹp nhất cho một đứa con, như cách cha mẹ tôi từng yêu thương tôi. Bởi thế, khi mẹ chồng tôi nói muốn có cháu thứ hai, tôi đã thẳng thắn rằng không nhất thiết phải đẻ con trai, quan trọng là lo được cho một đứa đủ đầy nhất.
Cũng chính lúc đó, những mơ mộng đẹp đẽ trong tôi vỡ tan tành. Mẹ chồng tôi đã nói:
“Nhà tôi có mỗi con trai, cô muốn nó không có người nối dõi?”.
Từ đó, mẹ chồng tôi hoàn toàn thay đổi thái độ, cực kì lạnh nhạt với tôi và cháu gái. Cũng chính lúc ấy tôi mới có sự cảm thông với em chồng. Em chồng tôi không có được tình yêu thương từ cha mẹ ruột, lấy chồng rồi cũng chẳng mấy lần trở về.
Nhưng đỉnh điểm chính là khi chồng tôi cũng vì thái độ của mẹ chồng mà dần thay đổi. Tôi không biết anh ấy nghe được gì từ mẹ, mà dần trách cứ tôi không chịu sinh con thứ hai. Chồng tôi cũng không yêu thương con gái của mình.
Ác mộng thật sự bắt đầu khi tôi phát hiện chồng ngoại tình. Chồng tôi cặp bồ với một cô gái mà anh ta gặp khi đi ăn cơm trưa ở chỗ làm. Hai người họ luôn nói là yêu nhau thật sự. Khi tôi biết thì nhân tình đã mang thai 4 tháng, còn lên mặt nói rằng đừng hòng đuổi được cô ta. Nhưng tôi biết, chồng tôi chưa muốn ly hôn. Vì dù thế nào thì điều kiện của tôi vẫn tốt hơn cô ta. Tôi có học thức, ưa nhìn, gia cảnh cũng khá giả. Tôi từng nghĩ chắc chỉ vì chồng tôi đang u mê chưa tỉnh.
Nhưng tiểu tam tôi gặp thật sự không phải dạng vừa. Hóa ra cô ta có thể vênh váo như thế là vì chắc chắn sẽ sinh được con trai. Cô ta biết chồng tôi muốn kiếm cháu trai cho mẹ mình. Tình thế lúc ấy hoàn toàn lật ngược, chồng tôi khi biết mình sắp có con trai đã không còn chút vấn vương gì với mẹ con tôi.
Và khi biết con trai ngoại tình, còn sắp mang cháu nội về, mẹ chồng tôi bày dáng vẻ đương nhiên như chẳng có gì sai. Bà nói với tôi đã thế thì hãy ly hôn với chồng. Tôi hoàn toàn tuyệt vọng và tổn thương. Tôi như một kẻ điên, vùng lên với dáng vẻ hung dữ như rút hết sức lực còn lại mà có. Nhưng khi ấy tôi chỉ nghe cô con gái nhỏ của mình nói:
“Mẹ ơi, hay là mình đừng ở đây nữa, ba và bà nội đều không thích mình mà!”.Vì câu nói đó của con, tôi rơi nước mắt thật nhiều nhưng đã dứt khoát ra đi. Tại sao tôi phải ở lại đây khi họ chẳng coi mẹ con tôi ra gì? Tại sao tôi và con phải chịu đựng những điều này?
Khi ly hôn rồi, em chồng cũ có tìm đến mẹ con tôi. Em ấy nói, đều là phụ nữ, chỉ có thể âm thầm giúp mẹ con tôi như thế. Tôi lại rơi nước mắt, vậy mà ngày trước tôi chưa từng giúp đỡ cô ấy điều gì cả.
Sau này tôi mới hiểu câu nói của mẹ chồng khi lần đầu gặp mặt. Hóa ra, một câu tài sản sau này đều là của vợ chồng tôi chính là đừng mong trong gia đình họ coi trọng phụ nữ. Đến cả con gái ruột, họ còn không yêu thương, thì làm gì họ quý trọng con dâu và cháu gái? Mà cho dù tôi có sinh được con trai cho họ, có khi họ chỉ cần cháu mà tìm cách đuổi tôi đi. Một gia đình trọng nam khinh nữ thì chỉ vùi dập phụ nữ không thương tiếc.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao người ta hay nói chọn chồng phải xem chừng mẹ chồng…
Tác giả: Huỳnh Trâm
Nguồn tin: phunusuckhoe.giadinhonline.vn