Lấy được vợ đẹp, giàu có, đó là mơ ước của tôi. Và người vợ hiện tại đang có tất cả những điều như vậy. Đã từng chia tay người yêu cũ vì người mới, nhưng lòng tôi vẫn chưa từng nguôi tình cảm với người ấy. Vì người cũ của tôi là một cô gái đáng yêu, hiền thục, dịu dàng. Ngày tôi bỏ cô ấy, cô ấy đã khóc rất nhiều, đau khổ vật vã van xin tôi ở lại. Tôi dù có thương xót nhưng không thể vì người mới có tôi có quá nhiều thứ hơn em.
Lẽ ra, trong mắt em, tôi phải là một gã đê tiện, vô liêm sỉ, một kẻ không thể nào chấp nhận được. Nhưng em lại không hề giận tôi, hận tôi, chửi bới tôi. Em chỉ biết khóc lóc và âm thầm ra đi… Thời gian tôi có người mới giàu có, xinh đẹp, em vẫn biết. Em hiểu tôi đã chọn người vợ hiện tại của mình vì thế và càng tủi thân, trách phận chứ không bao giờ trách tôi. Vì cuộc đời này vốn thế mà…
Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau. Ngay cả khi tôi lấy vợ, em cũng là người tới dự. Em ăn mặc xinh đẹp càng làm tôi tiếc nuối. Thật ra, người mới có nhiều thứ hơn em về tiền tài và địa vị nên tôi phản bội em cũng vì lý do đó.
Có lẽ, vợ đã lén theo dõi tôi và biết được chuyện này, chỉ là cô ấy đang chờ thời cơ.
(Ảnh minh họa)
Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau sau đó, vẫn coi nhau như bạn bè và tôi lưu số điện thoại của em là em họ để che mắt vợ, hi vọng cô ấy sẽ không bao giờ nổi ghen tuông và rạn nứt gia đình.
Tôi cố gắng làm một người chồng mẫu mực, yêu thương vợ con, chu đáo với gia đình vợ để được bố mẹ vợ công nhận, trao cho những vị trí quan trọng trong công ty. Vợ lúc nào cũng là người bên cạnh, sát cánh cùng tôi, chăm lo cho tôi, chỉ bảo tôi phải thế này thế kia thì bố mẹ mới yêu quý. Cảnh nhờ nhfa vợ nhiều khi cũng cực, cũng bức bối nhưng biết làm sao vì tôi đã chọn thì phải đi thôi…
Có lúc, tôi nhớ tình cũ vô cùng. Vì em không bao giờ sai khiến tôi, không điều khiển tôi, cũng không áp đặt bắt tôi phải này kia. Lúc nào em cũng chiều chuộng, hỏi han tôi, xem tôi thích gì. Còn đây, toàn bộ, tôi phải theo ý thích của vợ và nhà vợ…
Sự so sánh ấy lại trỗi dậy mỗi lần vợ vô lý. Nhưng tôi đều kìm chế. Sau, biết tin em bỏ chồng, tôi cứ rạo rực trong lòng. Một vì thương em, một vì vui mừng. Em sống không hạnh phúc, còn tôi có vợ rồi mà tôi lại vui mừng sao? Tôi thật là đê tiện, bỉ ổi. Nhưng cứ nghĩ, em không còn ràng buộc gì, tôi có thể gặp em, quan tâm em và tự do qua lại không cần phải bị ai soi mói… Tôi kiếm cớ đi gặp khách hàng, đi công việc để được hẹn hò với em, động viên em những tháng ngày khó khăn…
Có lẽ, vợ đã lén theo dõi tôi và biết được chuyện này, chỉ là cô ấy đang chờ thời cơ.
Hôm đó, tôi nói với vợ ra ngoài gặp khách hàng và lần đó là lần bao nhiêu tôi gặp lại người cũ rồi, tôi cũng không rõ. Chúng tôi đã tâm đầu ý hợp và quyết định đưa nhau vào nhà nghỉ để ‘an ủi’ người tình những chuyện trong cuộc sống. Tôi kể về gia đình của mình và những sức ép tôi phải chịu khi ở với người giàu có. Còn cô ấy nói về bất hạnh khi lấy người đàn ông không yêu. Chúng tôi lao vào nhau, tìm lại nhau như những ngày tháng mới yêu thương. Nhưng tôi cũng nói với cô ấy rằng, quan hệ này chỉ là vụng trộm, sẽ không có chuyện công khai và cô ấy sẽ chẳng được lợi lộc gì khi ở bên cạnh tôi. Nếu cô ấy không yêu tôi, có thể chọn người đàn ông khác.
Nhưng không, vợ tôi đã ném vào mặt tôi một tờ đơn ly hôn và nói tôi kí vào, cô ấy đã kí rồi. Tôi thích vi vu với gái lạ thì cứ việc, cô ấy không giữ, dù sao thì cũng chỉ là kẻ ăn nhờ nhà cô ấy.
(ảnh minh họa)
Cô ấy gật đầu chấp nhận, vì người con gái ấy lúc nào cũng như thế, yêu tôi hết lòng và nhu mì, hiền thục. Vừa thương người cũ vừa thấy mình thật mệt mỏi nhưng tôi không thể từ bỏ tất cả khi đã chấp nhận nhịn suốt bao nhiêu năm qua…
Đang vui vẻ bên nhau thì cánh cửa phòng khách sạn mở. Vợ tôi đứng ngoài, nhìn tôi và người tình chằm chằm trên giường. Tôi run rẩy… không nói được lời nào, cứ đứng đó mà nhìn vợ, tưởng chừng đó là một giấc mơ. Tôi cố véo vào tay mình để biết xem, mình có phải là đang mơ hay đang tỉnh. Thật sự không thể tin nổi, đây hoàn toàn là sự thật. Tôi đã vội vàng tới bên vợ, nắm tay cô ấy mà khóc lóc, van xin tha thứ. Thật là hèn hạ. Còn người yêu cũ của tôi, cô ấy nhìn tôi một cách ngờ vực, đầy hoài nghi về sự nhuc nhược của mình. Xấu hổ với em, với người vợ hiện tại trước mặt, tôi đúng là không xứng đáng là đàn ông.
Nhưng không, vợ tôi đã ném vào mặt tôi một tờ đơn ly hôn và nói tôi kí vào, cô ấy đã kí rồi. Tôi thích vi vu với gái lạ thì cứ việc, cô ấy không giữ, dù sao thì cũng chỉ là kẻ ăn nhờ nhà cô ấy. Quá nhục nhã… Tôi có giải thích thế nào thì sự cũng đã muộn, không còn cứu vãn được nữa rồi.
Thật sự là tôi phải ly hôn sao, điều này tôi không hề muốn. Nhẫn nhịn bao nhiêu năm vì danh vọng, vì tiền bạc mà giờ lại tay trắng ra đi, tôi không thể làm được. Tôi phải làm sao đây? Đây có lẽ là quả báo cho kẻ tham lam, tham vàng bỏ ngãi, sống hèn hạ, không có chí hướng như tôi không?
Vậy là, đời này, tất cả đều có nhân quả, ‘cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra’?
Tác giả bài viết: Trangmai...@gmail.com