Có những tình yêu bắt nguồn từ sự hy sinh, có những niềm thương, bắt nguồn từ một cái nắm tay tin tưởng. Ngày hôm qua, khi chúng ta hoang hoải giữa những nỗi cô đơn và tìm hoài không thấy một bàn tay nắm chặt. Người ấy xuất hiện và rồi sẵn sàng đồng hành cùng chúng ta bước qua những khó khăn. Cùng chúng ta gây dựng sự nghiệp, cùng xây cho chúng ta một hạnh phúc vẹn tròn.
Người con trai đang đứng ở giai đoạn bắt đầu sự nghiệp, họ chưa có gì trong tay, hoàn toàn là những thất bại, mất mát, những niềm tin vỡ vụn mà tìm được một người con gái sẵn sàng ở bên cạnh, lo lắng, quan tâm, nhất định không rời xa, nhất định muốn cùng anh vượt qua tất cả, đó là sự may mắn mà đi tìm cả đời, có những người cũng sẽ không thể nào có được.
Người con gái chấp nhận hy sinh cả thanh xuân, họ dùng bản năng yêu thương để che chở người con trai mình yêu. Họ sẵn sàng đón nhận mọi cuồng phong của cuộc đời, chỉ để người đàn ông của mình bình yên, an tâm mà đi tiếp. Họ mặc mọi rào cản, mặc sự phản đối của mọi người.
Mặc tiền tài, sự nghiệp, địa vị của anh chưa có gì. Họ tin tưởng vào sự chờ đợi và hy sinh của mình là xứng đáng. Họ cần nụ cười của người yêu, cần sự hạnh phúc của người ấy để thành động lực cố gắng mỗi ngày.
Suy cho cùng đàn bà vẫn là những người thiệt thòi trong tình cảm |
Để rồi bữa cơm không đủ ngon, áo chưa đủ đẹp, những ngày lễ, tết không quà cáp, không được ở cạnh người yêu. Là những đêm buồn thức trắng cũng chỉ để lo cho người con trai ấy, họ chưa từng nghĩ đến việc sẽ buông tay đàn ông khi giữa chừng.
Thế nhưng đàn ông suy cho cùng vẫn chỉ là một giống loài kỳ lạ, họ nhận tất cả những yêu thương và hy sinh ấy như một lẽ tự nhiên phải có, họ không nghĩ mình phải cho đi, họ cũng chưa từng nghĩ đàn bà phải chịu đựng những gì.
Để rồi đến khi bình yên, người ta quên rằng có người đã đồng hành cùng mình lúc khó khăn, giông bão, thứ mà người ta vẫn bảo là “phụ tình".
Đàn ông phụ tình xưa nay không thiếu, nhưng đàn ông phụ người đàn bà đã hy sinh cả thanh xuân dành cho mình cũng chẳng có nhiều.
Ngày trước nghe chuyện tình của Lý Phương Châu và Lâm Vinh Hải tôi từng khóc rất nhiều chỉ vì một điều: “Lý Phương Châu đã dùng cả thanh xuân của mình đánh cược, đánh cược thua tới mức, mọi cố gắng của bản thân đổ sông đổ biển chỉ vì người đàn ông ấy quên cả tình, quên cả nghĩa. Bình yên rồi thì tìm một người nào đó có điều kiện tốt hơn.”
Khi bình yên người ta vội quên người bên cạnh mình khi giông bão. |
Những lời hứa hẹn người nói ra thì đã quên nhưng người nghe thì nhớ mãi. Tổn thương sau cùng, vẫn chính là người đã hy sinh nhiều, tin tưởng nhiều khi yêu. Nơi này bình yên rồi, người con trai cũng thành công rồi nên người ta cũng không cần một người ở bên như trước nữa. Khi đã đứng trước sự hào nhoáng, xa hoa của thế giới, họ có chắc lòng mình sẽ không bị hấp dẫn bởi những lấp lánh ngoài kia!
Và rồi họ quên tình, quên nghĩa, họ phản bội lại những lời yêu thương, họ bỏ rơi người đã chưa từng nghĩ một lần bỏ rơi họ. Họ quên rằng: “Tình yêu và thanh xuân của người con gái ấy sẽ không bao giờ lấy lại được nữa”.
Ừ, thì không cần nữa, thì chia tay. Nhưng sao không nói chia tay, nói không cần nữa ngay từ lúc ban đầu? Mà lại đợi đến khi lấy sạch của người con gái ấy vốn liếng yêu thương, sự chân thành, niềm tin, thời gian, mọi thứ rồi bỏ rơi cô ấy? Nực cười và chua xót làm sao? Nếu không thể chắc chắn cho cô ấy một hạnh phúc vẹn vuông tròn, ngay từ lúc đầu, hãy để cô ấy rời đi để có một hạnh phúc khác?
Sự ích kỷ ấy đã khiến người chờ đợi mất đi cả năm tháng thanh xuân để rồi chìm vào vực sâu của tuyệt vọng. Biết bao giờ họ mới có thể thoát ra. Chàng trai à, nếu có ý định buông tay người con gái đi cùng mình khi giông bão, hãy làm ơn đừng nói hai tiếng “bắt đầu”.
Bình yên rồi đấy, người ta hay quên người đi cùng mình khi giông bão lắm, con gái à, hãy ích kỷ hơn đi!
Tác giả: Linh Lan
Nguồn tin: emdep.vn