Tôi năm nay 32 tuổi, bố mẹ làm kinh doanh. Trước đây gia đình thuộc diện khá giả, mẫu mực của khu phố, ai nhìn vào cũng khen ngợi. So với các bạn ở lớp, tôi xem ra có cuộc sống tốt hơn.
Trong số đó, tôi chơi thân nhất với Hoa, con gái người phụ nữ bán rau ngoài chợ. Hoa nhỏ nhắn, hiền lành, bị bạn bè bắt nạt lúc nào cũng tỏ ra cam chịu.
Nhà nghèo nên Hoa vất vả, mới 10 tuổi mà sáng nào cũng phải dậy từ 4 giờ sáng, phụ bố mẹ dọn hàng, chuẩn bị cho các em đến trường.
Hai đứa chơi thân đến mức như chị em ruột thịt, có gì đều chia sẻ. Tôi hay qua nhà, rủ Hoa đi học, chia đôi thức quà sáng cùng cô bạn. Cứ thế chúng tôi lớn lên cùng nhau, đi qua những tháng năm của thời học sinh vô cùng đẹp đẽ.
Ảnh: Yandex |
Năm lớp 11, bố mẹ Hoa dính vào đề đóm, nợ nần, bỏ trốn biệt tích. Để mình Hoa chăm bẵm mấy đứa em nhỏ dại. Hoa phải nghỉ học, đi làm nuôi em.
Tôi thương bạn, hay qua dạy mấy đứa em học bài, nấu nướng cho chúng ăn. Thế nhưng một ngày, Hoa và các em bỗng dọn nhà đi, không một lời nhắn nhủ.
Hôm ấy, đúng ngày sinh nhật Hoa, tôi vui vẻ mua bánh ga tô, nến sinh nhật sang chơi. Đến nơi, chỉ còn cánh cổng sắt lạnh lùng, khóa im ỉm. Hàng xóm xung quanh chỉ biết Hoa đưa các em đi từ đêm, vội vã, đầy bí ẩn.
Cũng từ đó, tôi bặt tin về cô bạn thân thiết nhất của mình. Cuộc sống của tôi trở nên khép kín, không có ai giãi bày, chia sẻ. Tôi phải mất một thời gian dài mới quên đi cảm giác trống vắng, lẻ loi khi không có bạn.
Những người bạn mới, mối quan hệ mới cuốn tôi đi. Thi thoảng, tôi nghĩ đến Hoa và những kỷ niệm ngày thơ bé của hai đứa. Tôi thầm hỏi: "Chẳng biết, Hoa đang ở đâu, sống có tốt không?"...
Tốt nghiệp cấp 3, tôi thi đỗ đại học Y, trở thành nữ bác sĩ nhi khoa tương lai. Nhờ có nhiều thành tích trong học tập nên khi ra trường với tấm bằng loại ưu, tôi tiếp tục nhận được học bổng sang nước ngoài du học.
Thời gian này, cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi bắt đầu xảy ra nhiều mâu thuẫn. Bố thường xuyên đi vắng. Hễ ở nhà là cãi cọ, gây sự với vợ con. Không khí trong gia đình luôn trong tình trạng căng thẳng, mệt mỏi.
Bởi vậy, học bổng như cứu cánh, giúp tôi thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt đang bủa vây. Ngày con gái bay, mẹ tôi kìm nước mắt, dặn tôi gắng học tốt, không phải lo lắng chuyện ở nhà.
Cuộc sống xa nhà khiến tôi trưởng thành, chín chắn hơn. Tôi lao đầu vào các đề tài nghiên cứu khoa học.
Ở Việt Nam, chỉ có mẹ là thường xuyên hỏi han tình hình của con gái còn bố tôi thi thoảng có việc mới gọi sang.
Thế rồi trước năm tôi hoàn thành chương trình học, dì ruột báo tin bố mẹ tôi ra tòa ly hôn. Bố tôi đã phản bội lại cuộc hôn nhân hơn 30 chục năm để đi bước nữa với người phụ nữ chỉ bằng tuổi con gái.
Mẹ tôi suy sụp, ốm nặng, phải nhập viện cấp cứu nhưng vẫn giấu tôi vì sợ ảnh hưởng đến việc học tập của con gái.
Thấy chị gái gặp cú sốc lớn trong đời, khó gượng dậy, dì tôi liền gọi cháu về Việt Nam, sớm tối chăm sóc, động viên mẹ. Nghe dì trao đổi, hôm sau tôi đáp chuyến bay sớm nhất về nước với bao suy nghĩ, trăn trở.
Cũng trong dịp này, tôi tình cờ gặp lại Hoa - cô bạn thân thất lạc đã nhiều năm của mình trong tình huống trớ trêu. Từ chỗ bạn bè, tôi và cô ấy trở thành kẻ thù, không đội trời chung ...
Ở nước ngoài về, tôi vào thẳng bệnh viện chăm mẹ. Bà đau khổ kể, mấy năm nay bố tôi vướng phải lưới tình của cô gái làm nhân viên mát-xa. Ban đầu chỉ kín đáo nhưng sau ông công khai chuyện ngoại tình không một chút xấu hổ.
Mẹ tôi biết nhưng không làm ầm ĩ lên mà tìm cách che đậy, khuyên nhủ chồng quay về. Bà âm thầm chịu đựng sự dày vò đến thắt ruột gan, bằng mọi cách giữ cho con mái nhà yên ấm.
Thế nhưng từ ngày nhân tình mang thai, bố tôi mua căn hộ mới, chuyển về sinh sống cùng cô ta, ruồng rẫy vợ.
Lúc này, giọt nước tràn ly, mẹ tôi tìm đến nhà, cho cô ả kia một bài học. Chẳng ngờ, bố tôi vì bênh người tình, đã đánh mẹ tôi tại đó rồi gửi đơn ra tòa ly dị, vội vã kết hôn với cô ta.
Mẹ tôi dù mạnh mẽ đến đâu nhưng sâu thẳm bà vẫn là người phụ nữ yếu đuối, yêu chồng. Hành động tệ bạc của bố tôi khiến bà ngã quỵ.
Thương mẹ, giận bố, tôi quyết tâm làm cho ra nhẽ. Sau khi mẹ xuất viện, tôi đến gặp bố, có lẽ vợ mới của bố đi vắng nên ông ở nhà bế con.
Đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn thằng bé con rồi nhìn bố, tôi tức nghẹn lời, chỉ muốn tung hê hết tất cả. Tôi thực sự không hiểu, vì sao người từng coi mẹ con tôi là tất cả, có thể phản bội lại gia đình như thế? Bố tôi chỉ im lặng, lúng túng không nói được gì.
Đúng lúc đó, vợ bố tôi về đến nơi, vừa thấy khuôn mặt đó, tôi chết lặng khi biết người phá vỡ cuộc hôn nhân của bố mẹ mình không ai khác chính là Hoa - cô bạn thân ngày nhỏ của mình.
Hoa khác trước khá nhiều, xinh đẹp, quyến rũ, ăn nói sắc sảo. Đau đớn hơn, cô ấy còn là mẹ kế của tôi. Hoa thì thừa biết tôi là ai và tôi đến đây làm gì nên cô ta lộ rõ vẻ lúng túng, ngại ngần. Không chịu được điều đó, tôi vùng chạy đi.
Hai ngày sau, cô ta chủ động liên hệ hẹn gặp tôi. Tại quán cà phê nhỏ gần ngôi trường hai đứa từng theo học, Hoa lí nhí nói xin lỗi.
Theo Hoa, ngày trước, căn nhà cũ bị chủ nợ xiết. Cô phải đưa các em về quê sống với bà ngoại, còn mình trở lại Hà Nội đi làm thuê.
Dòng đời xô đẩy, Hoa trở thành nhân viên quán mát-xa trá hình. Một lần Hoa tiếp vị khách lớn tuổi giàu có rồi nảy sinh tình cảm.
Ông ta đưa Hoa thoát khỏi, đó, làm lại cuộc đời và chu cấp tiền bạc cho các em cô ở quê. Người đó chính là bố tôi.
Ban đầu Hoa không nhận ra người tình lớn tuổi là bố của bạn thân. Mãi đến ông mang theo đồ đạc đến ở cùng, cô ta xem ảnh kỷ niệm mới biết.
Tuy nhiên, lúc này đứa bé trong bụng đã gần 7 tháng, không còn cách nào khác, Hoa đành chấp nhận sự thực...
Nghe những lời biện minh đó, lòng tôi chỉ thấy khinh bỉ, căm ghét Hoa thêm. Cho dù cô ta có là bạn cũ của tôi hay không, nhưng hành động chen ngang, phá vỡ gia đình người khác như vậy không thể tha thứ được.
Trong cơn tức giận, tôi cầm cốc nước hất lên mặt Hoa. Sau đó, tôi đưa mẹ sang nước ngoài sinh sống, rời xa nơi chưa đầy kỷ niệm đau thương này.
Nghe đâu, Hoa cũng bỏ đi, để lại con trai cho bố tôi nuôi dưỡng. Gần đây, bố tôi bị đột quỵ, sức khỏe tuột dốc. Ông nhờ người nhắn tôi về, nuôi thằng bé giúp, vì sợ không qua khỏi.
Mẹ tôi vốn nhân hậu, bao dung. Khi biết chuyện, bà giục con gái về đón em sang nhưng tôi còn lưỡng lự.
Tôi không thể hiểu nổi, tại sao bà có thể gạt bỏ hết để dang tay đón nhận con của tình địch? Lúc này, tôi rất cần những lời khuyên chân tình. Xin hãy giúp tôi?
Tác giả: Cẩm Lệ
Nguồn tin: Báo VietNamNet