Khoảng thời gian này năm ngoái, tôi cũng đang tụ tập ăn uống tơi bời, hoa tươi ngập trên bàn làm việc do các đồng nghiệp nam tặng. Về nhà tôi mở gói quà của chồng để ngay đầu giường và sung sướng khi thấy sợi dây chuyền vàng mình ao ước bấy lâu.
Nhưng mọi chuyện thật tệ khi tháng 6 năm ngoái, công ty tôi phá sản. Bỗng dưng tôi trở thành người thất nghiệp. Không may, lúc này con trai tôi mới 3 tuổi bị viêm phổi nằm viện ròng rã cả tháng trời. Chồng tôi động viên vợ yên tâm ở nhà chăm con để anh cáng đáng kinh tế gia đình.
Tôi nghe theo và thấy chuyện ở nhà không quá ngột ngạt như mình nghĩ. Ăn ngủ giờ nào tùy ý, tôi béo trắng ra và được nhiều người khen xinh hơn trước.
Khi sức khỏe của con trai tốt hơn, chồng tôi nhắc khéo tôi chuyện tìm việc làm. Anh cũng đưa ý tưởng để tôi tự kinh doanh, mở hàng ăn sáng, bán quần áo online… Tuy nhiên, tôi đều từ chối.
Đường đường là cử nhân tốt nghiệp đại học chính quy, giờ đi làm mấy việc đó, tôi thấy thật mất mặt. Thế là anh không tham gia vào chuyện kiếm việc làm cho tôi nữa.
Hàng ngày tôi cứ ở nhà lo cơm nước, thời gian nhàn rỗi, tôi lên mạng lướt facebook trò chuyện với bạn bè.
Trước ngày mùng 8/3, thấy bạn bè đăng ảnh tới tấp được chồng tặng vé chăm sóc sắc đẹp ở thẩm mỹ viện, khoe vé du lịch Mộc Châu, Sa Pa... lòng tôi đầy ganh tị. Thậm chí, Minh, đứa bạn quê mùa nhất trong nhóm của tôi, cũng khoe bó hoa hồng đỏ thắm chồng vừa tặng.
Tối 7/3, tôi chờ mãi vẫn chưa thấy chồng có động tĩnh gì về quà cáp tặng vợ, cũng không thấy tin nhắn lãng mạn như năm ngoái. Ăn cơm tối xong, cả nhà tôi quây quần xem ti vi. Tôi hỏi chồng: "Anh Tùng ơi, dạo này anh có vẻ ít yêu vợ nhỉ, 8/3 mà không thấy tặng vợ gì cả".
Chồng tôi cười bảo: "Mai anh mua con gà về, cả nhà mình ăn được không?". Tôi bĩu môi chê chồng bủn xỉn. Tôi bảo, anh chẳng bằng chú Hoàng hàng xóm, làm thợ sơn mà chiều nay ôm bó hoa hồng đỏ chót về tặng vợ. Vợ chú ấy thì thấp bé, ăn nói đặc sệt nhà quê chứ nào xinh đẹp, nhẹ nhàng như tôi".
Tôi bảo tiếp: "Anh đường đường là dân công sở mà sao keo kiệt với vợ thế?". Chồng tôi vẫn tủm tỉm bảo: "Em kệ nhà người ta, đèn nhà ai nấy rạng so bì làm gì". Tôi tức lắm, gào tướng lên: "Em không cần anh phải mua gì nữa".
Sau đó, tôi bỏ vào phòng. Mọi khi thấy vợ dỗi là chồng tôi xuống nước năn nỉ. Lần này, anh ấy mặc kệ tôi nằm ôm gối khóc sưng mắt. 4h sáng hôm sau, tôi đã thấy anh lục đục dậy, lấy xe máy và chuẩn bị ra khỏi nhà. Anh cũng không nói với tôi một lời nào.
Buồn bực vì hôm nay là ngày mùng 8/3, thái độ dửng dưng của anh khiến tôi khó chịu. Tôi túm lấy áo anh và gào lên trách móc. Chồng tôi nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ. Sau đó, anh gạt tôi ra và dắt xe đi. Tôi không chịu nên kéo xe lại và tiếp tục đôi co.
Lúc này, anh mới lên tiếng: “Cô biết tôi đi làm gì không? Tôi làm xe ôm đấy. Sáng sớm, buổi chiều tan sở sấp ngửa đi ship hàng cho người ta để lo kinh tế cho cả gia đình. Cô tưởng tôi sung sướng sao?”. Nói xong, anh rồ ga lao xe đi.
Tôi chết sững người. Sau đó, nước mắt cứ trào ra. Chồng tôi đã âm thầm làm xe ôm gần một năm nay. Hàng tháng anh vẫn đưa đủ tiền cho tôi chi tiêu vậy mà tôi chẳng biết nghĩ cho chồng mình. Chỉ vì ghen tị với mấy đứa bạn đăng ảnh hoa quà trên facebook mà tôi trách chồng ích kỷ, keo kiệt khiến chồng tôi tức giận.
Bây giờ, tôi rất buồn và ân hận vì đã nặng lời với chồng. Tôi nghĩ, sau hôm nay, tôi sẽ đi tìm việc làm, dù là bán xôi trước ngõ để chồng tôi đỡ nặng gánh và tôi đỡ phải nhức mắt ghen tị với bạn bè trên facebook nữa.
Nhưng mọi chuyện thật tệ khi tháng 6 năm ngoái, công ty tôi phá sản. Bỗng dưng tôi trở thành người thất nghiệp. Không may, lúc này con trai tôi mới 3 tuổi bị viêm phổi nằm viện ròng rã cả tháng trời. Chồng tôi động viên vợ yên tâm ở nhà chăm con để anh cáng đáng kinh tế gia đình.
Tôi nghe theo và thấy chuyện ở nhà không quá ngột ngạt như mình nghĩ. Ăn ngủ giờ nào tùy ý, tôi béo trắng ra và được nhiều người khen xinh hơn trước.
Khi sức khỏe của con trai tốt hơn, chồng tôi nhắc khéo tôi chuyện tìm việc làm. Anh cũng đưa ý tưởng để tôi tự kinh doanh, mở hàng ăn sáng, bán quần áo online… Tuy nhiên, tôi đều từ chối.
Đường đường là cử nhân tốt nghiệp đại học chính quy, giờ đi làm mấy việc đó, tôi thấy thật mất mặt. Thế là anh không tham gia vào chuyện kiếm việc làm cho tôi nữa.
Hàng ngày tôi cứ ở nhà lo cơm nước, thời gian nhàn rỗi, tôi lên mạng lướt facebook trò chuyện với bạn bè.
Trước ngày mùng 8/3, thấy bạn bè đăng ảnh tới tấp được chồng tặng vé chăm sóc sắc đẹp ở thẩm mỹ viện, khoe vé du lịch Mộc Châu, Sa Pa... lòng tôi đầy ganh tị. Thậm chí, Minh, đứa bạn quê mùa nhất trong nhóm của tôi, cũng khoe bó hoa hồng đỏ thắm chồng vừa tặng.
Tối 7/3, tôi chờ mãi vẫn chưa thấy chồng có động tĩnh gì về quà cáp tặng vợ, cũng không thấy tin nhắn lãng mạn như năm ngoái. Ăn cơm tối xong, cả nhà tôi quây quần xem ti vi. Tôi hỏi chồng: "Anh Tùng ơi, dạo này anh có vẻ ít yêu vợ nhỉ, 8/3 mà không thấy tặng vợ gì cả".
Chồng tôi cười bảo: "Mai anh mua con gà về, cả nhà mình ăn được không?". Tôi bĩu môi chê chồng bủn xỉn. Tôi bảo, anh chẳng bằng chú Hoàng hàng xóm, làm thợ sơn mà chiều nay ôm bó hoa hồng đỏ chót về tặng vợ. Vợ chú ấy thì thấp bé, ăn nói đặc sệt nhà quê chứ nào xinh đẹp, nhẹ nhàng như tôi".
Tôi bảo tiếp: "Anh đường đường là dân công sở mà sao keo kiệt với vợ thế?". Chồng tôi vẫn tủm tỉm bảo: "Em kệ nhà người ta, đèn nhà ai nấy rạng so bì làm gì". Tôi tức lắm, gào tướng lên: "Em không cần anh phải mua gì nữa".
Sau đó, tôi bỏ vào phòng. Mọi khi thấy vợ dỗi là chồng tôi xuống nước năn nỉ. Lần này, anh ấy mặc kệ tôi nằm ôm gối khóc sưng mắt. 4h sáng hôm sau, tôi đã thấy anh lục đục dậy, lấy xe máy và chuẩn bị ra khỏi nhà. Anh cũng không nói với tôi một lời nào.
Buồn bực vì hôm nay là ngày mùng 8/3, thái độ dửng dưng của anh khiến tôi khó chịu. Tôi túm lấy áo anh và gào lên trách móc. Chồng tôi nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ. Sau đó, anh gạt tôi ra và dắt xe đi. Tôi không chịu nên kéo xe lại và tiếp tục đôi co.
Lúc này, anh mới lên tiếng: “Cô biết tôi đi làm gì không? Tôi làm xe ôm đấy. Sáng sớm, buổi chiều tan sở sấp ngửa đi ship hàng cho người ta để lo kinh tế cho cả gia đình. Cô tưởng tôi sung sướng sao?”. Nói xong, anh rồ ga lao xe đi.
Tôi chết sững người. Sau đó, nước mắt cứ trào ra. Chồng tôi đã âm thầm làm xe ôm gần một năm nay. Hàng tháng anh vẫn đưa đủ tiền cho tôi chi tiêu vậy mà tôi chẳng biết nghĩ cho chồng mình. Chỉ vì ghen tị với mấy đứa bạn đăng ảnh hoa quà trên facebook mà tôi trách chồng ích kỷ, keo kiệt khiến chồng tôi tức giận.
Bây giờ, tôi rất buồn và ân hận vì đã nặng lời với chồng. Tôi nghĩ, sau hôm nay, tôi sẽ đi tìm việc làm, dù là bán xôi trước ngõ để chồng tôi đỡ nặng gánh và tôi đỡ phải nhức mắt ghen tị với bạn bè trên facebook nữa.
Tác giả bài viết: Dương Anh (Hà Nội)
Nguồn tin: