Cuộc sống

Anh đến nhà tôi cũng nhiều hơn những lần chị biết

Cuộc sống của chị đang rất yên bình, tôi không muốn dù chỉ là một hòn sỏi nhỏ làm khuấy động. Nhưng biết nói sao cho chị hiểu bây giờ? Ước gì trái tim chị nhạy cảm hơn.

Tôi là em kết nghĩa của chị nhưng chị đối đãi với tôi như em gái ruột. Khi tôi chưa lấy chồng, thấy tôi ở với ba bốn đứa bạn gái trong cái phòng trọ bé tin hin chật chội, chị kêu qua nhà chị ở, vừa đỡ khổ vừa không mất tiền thuê nhà. Tôi lấy cớ này nọ từ chối; thuyết phục tôi không được, chị giận mất mấy hôm. Nhà có công to, việc nhỏ là chị lại í ới tôi về. Hồi đó, tôi chưa có xe máy, thương tôi đạp cái xe cà tàng, mỗi lần như vậy chị lại giục chồng chị tới đón.
gia nhu chi nhay cam hon 29211971
Ảnh mang tính minh họa: Internet

Rồi tôi lấy chồng. Chồng tôi là bộ đội công tác xa, mỗi năm chỉ về nhà vào kỳ nghỉ phép. Khi tôi mang bầu, nhiều lần chị đến chở đi khám. Có lần bận việc, chị còn “điều” chồng chị đi thay. Khi tôi vượt cạn, chồng tôi không có bên cạnh, mẹ ở quê cũng chưa kịp vào, người ở bên tôi là chị. Tôi sinh mổ nên hai ngày đầu không đi lại được. Chị thay tôi chăm bẵm con rồi lại thức đêm thức hôm trông bé để tôi được nghỉ ngơi.

Bận thì thôi chứ rảnh là chị lại ghé qua chơi. Khi thì mua cho con tôi bịch bỉm, hộp sữa, khi thì chục trứng gà, mớ rau sạch khuân từ quê chồng lên. Có lần đi cùng với chồng sang nhà tôi, thấy vòi nước hỏng, chị giục chồng đi sửa rồi nhắc:

- Chú T. ở xa, nhà có hai mẹ con nên thi thoảng anh cũng nên ghé qua xem em nó cần gì thì giúp nó với.

Chồng chị chỉ ậm ừ. Chị thấy anh không mặn mà lại trách chồng mải mê công việc, chẳng để ý gì đến vợ con, em út.

Nhưng sự thật lại không phải thế. Anh quan tâm đến tôi nhiều hơn những gì chị nghĩ. Anh đến nhà tôi cũng nhiều hơn những lần chị biết. Con tôi mới hơn tám tháng mà đồ chơi, quần áo đã đầy một tủ, đa phần là anh mua. Vừa xót tiền vừa thấy lãng phí nên nhiều lần tôi dặn anh đừng mua nữa. Nhưng cứ mỗi lần đến anh lại có lý do để mua quà. Khi thì anh vừa được tăng lương, lúc thì vừa đi công tác về… Cũng không ít lần, anh đến chơi rồi bí mật để một khoản tiền kha khá dưới gối của con tôi.

Tôi kiên quyết không nhận nhưng anh cứ bắt tôi nhận cho bằng được. Anh bảo: “Anh cho cháu còn hơn ném vào quán bia”… Lúc đầu tôi cứ nghĩ đơn giản là anh quý con tôi bằng tình cảm của một người bác, nhưng dần dần tôi nhận ra những điều bất thường trong ánh mắt, nụ cười của anh. Anh hay kiếm cớ để gặp tôi, để ý đến từng kiểu tóc, chiếc váy của tôi mặc và tất nhiên kèm theo những lời có cánh. Thi thoảng anh lại tặng quà cho tôi nữa. Và những lần đến gặp tôi, anh giấu không cho chị biết.

Khi đã nhận ra sự bất thường ấy, tôi tìm cách né tránh cũng như từ chối sự quan tâm, giúp đỡ từ anh. Chị thì vẫn yêu thương và lo lắng cho tôi mà không mảy may nhận ra chồng mình đang lạc hướng. Hôm rồi đi công tác ở Vũng Tàu chị gọi điện cho tôi, nghe giọng tôi không được khỏe, chị sốt sắng:

- Để chị bảo anh nhà chị qua đưa em đi khám chứ sốt thế mà lây cho con thì khổ.

Tôi đành phải viện cớ nói dối chị. Hôm sau đi công tác về chị vào thẳng nhà tôi, nhìn thấy cái búi dây điện loằng ngoằng, chị định rút điện thoại gọi chồng mình đến sửa giúp. Tôi biết ý nên ngăn lại. Chị không hiểu chuyện nên lại giận.

Nhìn chị, tôi lại thấy thương, tâm trí rối bời. Gắn bó bên chị ngần ấy năm, tôi hiểu chị một mực tin tưởng chồng mình và cũng chẳng bao giờ nghi ngờ, cảnh giác với những người chị yêu thương. Cuộc sống của chị đang rất yên bình, tôi không muốn dù chỉ là một hòn sỏi nhỏ làm khuấy động. Nhưng biết nói sao cho chị hiểu bây giờ? Ước gì trái tim chị nhạy cảm hơn.

Tác giả bài viết: Thu Đức

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP