Sau những ngày mùa, công việc đồng áng tương đối rảnh rang, ngoại tôi đi rọc lá chuối rồi mang phơi nắng cho “dốt dốt” để chuẩn bị gói bánh. Ngoại tự tay chọn những hạt nếp tròn vo, bóng loáng rồi mang ra sàn nước đãi sạch, ngâm với nước tro (hoặc nước tro Tàu). Sau một đêm, ngoại vớt nếp ra, xối nước thật sạch, để ráo rồi mới tiến hành gói bánh. Ngoại tôi khéo tay có tiếng trong làng, nên mỗi khi ngoại làm bánh ú, bà con thường đến xem để học hỏi cách làm của ngoại.
Chiếc bánh ú nước tro được gói bằng lá chuối.
Bánh ú thân thương đong đầy tình ngoại.
Trong xóm tôi, ngoại trừ các ngày đám tiệc mọi người mới gói bánh để cúng kiếng ông bà. Bởi để làm được chiếc bánh ú nước tro phải mất nhiều công sức và thời gian. Vậy mà ngoại tôi tuy tuổi đã cao nhưng vẫn tự tay mình rọc từng miếng lá, chọn từng hạt nếp để gói thành những chiếc bánh thơm ngon.
Rồi chúng tôi cũng trưởng thành và xa nhà đi học, ngoại tôi thì đã già đi, mái tóc bà giờ đây đã bạc màu theo năm tháng. Sức khoẻ ngoại tôi đã yếu hẳn, người gầy đi và ngoại cũng không thể nâng niu từng chiếc bánh ú nước tro cho chúng tôi như những ngày nào. Đối với tôi, thời gian có thể làm phai mờ ký ức nhưng tình cảm của ngoại thì vẫn luôn còn đó, tồn tại và đồng hành với chúng tôi trong cuộc sống hôm nay.
Tác giả bài viết: Hoàng Lê